Blog

Birth-to-five
CHUYỆN CŨ KỂ LẠI
- February 17, 2021

Đây là câu chuyện do nhà văn Emily Kingsley viết năm 1987. Cô là một người mẹ của em bé có nhu cầu đặc biệt. Hôm nay tôi xin phép được kể lại câu chuyện này với một vài thay đổi nhỏ để phù hợp với hình ảnh và gần gũi với người Việt.

CHUYỆN KỂ RẰNG

Hãy nhắm mắt lại và tưởng tượng khi bạn đang mang thai, đó cũng giống như bạn chuẩn bị cho một chuyến đi du lịch đến Hoa Kỳ đầy thú vị!

Bạn lên kế hoạch rõ ràng, trước hết sẽ đi xem Nữ Thần Tự Do tại New York, sau đó đến Tòa Bạch Ốc tại Washington, rồi xem Cầu Cổng Vàng ở San Francisco, rồi đến Đại Lộ Danh Vọng ở Hollywood, và còn rất nhiều nơi khác nữa. Để đảm bảo cho chuyến đi được hoàn hảo nhất, bạn tranh thủ học tiếng Anh với giọng Mỹ nữa chứ! Cảm giác thích thú mong chờ không thể nào diễn tả được.

Sau bao ngày mong mỏi chờ đợi, cuối cùng ngày đó cũng đến. Bạn mang hành lý và hối hả lên đường. Sắp được đến Mỹ rồi, sắp lắm rồi!!! Bạn lên máy bay với tâm trạng bồn chồn, háo hức. Trải qua một chặng đường dài, máy bay cuối cùng đã hạ cánh. Bỗng dưng bạn nghe tiếng thông báo trong phi trường: “Chào mừng quý khách đến Bồ Đào Nha.”

Cái gì???? Tại sao lại Bồ Đào Nha? Bạn sững sờ, “Có lộn không? Rõ ràng là mình đặt vé đến Hoa Kỳ mà. Chặng đầu tiên sẽ hạ xuống New York, qua Washington, sau đó sẽ bay sang San Franciso, rồi đến Hollywood. Cả đời mình đã lên kế hoạch và dành dụm cho chuyến đi này, không tài nào lộn được. “

Nói gì chăng nữa thì máy bay cũng đã đáp xuống Bồ Đào Nha, chứ không phải Mỹ. Bạn trải qua các thăng trầm cảm xúc cực độ: lạc lõng, đau buồn, giận dữ, suy sụp…. Bạn không chấp nhận và nghĩ rằng mãi mãi bạn sẽ không bao giờ chấp nhận.

Thời gian trôi qua, bỗng đến một ngày bạn nhận ra một điều: thật ra nơi đây không phải là một nơi gì đó xấu xí, đói kém, nghèo nàn, hay bệnh tật. Nó chỉ là một nơi khác, rất khác, so với mơ ước của bạn.

Thế là, bạn quyết định bắt đầu khám phá đất nước này, bạn bắt đầu học tiếng Bồ Đào Nha, mua sách du lịch tham quan, gặp gỡ những người dân nơi đây, từ đó bạn nhận thấy:

Bồ Đào Nha có biển trong xanh ấm áp, có tòa lâu đài xanh ngát trong rừng sâu, có bánh trứng Pastel de Nata nổi tiếng thế giới, có chợ hải sản tươi sống, có cây cầu 25 de Abril trên mặt nước êm ả. Những thứ này chưa hề có trong dự kiến của bạn, và bạn cũng chưa từng quan tâm tới, nhưng khi biết đến nó, bạn nhận ra rằng, những thứ thật dễ thương này, chỉ duy nhất có nơi đây mới có…

Còn những người quen và bạn bè của bạn, họ có thể vẫn tấp nập đến Mỹ, và không ngừng khoe khoang về những điều họ thấy ở Mỹ. Khi nghe họ kể, có thể bạn sẽ nhủ thầm: ”Ừ, đó chính là nơi mà tôi đã rất muốn tới. Đó là mơ ước cả đời của tôi.”

Nỗi đau mà bạn không được đến Mỹ có lẽ sẽ không bao giờ mất đi. Có nỗi đau nào lớn hơn mơ ước cả đời bị dập tắt?

Tuy nhiên, nếu suốt cuộc đời này bạn cứ mãi đau khổ và than khóc vì mình không đến được Mỹ, có lẽ phải mất rất lâu bạn mới nhận ra những điều đặc biệt mà chỉ Bồ Đào Nha mới có.

Hình ảnh:

Bánh trứng Pastel de Nata nổi tiếng thế giới: minh họa cho một số tài năng vượt trội của những trẻ tự kỷ.

Biển Arrabida trong xanh ấm áp: minh họa các em tự kỷ ấm áp tình cảm đến dường nào.

Tòa lâu đài trong rừng của Sintra: minh họa cho tâm hồn “nguyên thủy sơ khai “của các em.

Chợ hải sản tươi sống: minh họa cho năng lượng tràn đầy của các em.

Cuối cùng, Cây Cầu 25 de Abril ở thành phố Lisbon nhìn rất giống với Cầu Cổng Vàng ở San Francisco, mà thật ra nước biển nơi đây còn ấm áp và thanh bình hơn nhiều lần…

Thân mến!

Mimi Thuong